Nhật Bản từ lâu đã được biết tới là một quốc gia có xã hội được vận hành bởi rất nhiều nghi thức và quy tắc bất thành văn, điển hình là phép lịch sự và trật tự nơi công cộng. Nơi mọi người xếp hàng cần thận, mang balo phía trước để tránh xô đẩy bất cứ ai đứng phía sau, rác và hình vẽ bậy cũng rất hiếm khi được trông thấy. Ngoài ra, sự hòa quyện, ít nổi bật còn là một nét đặc trưng của xã hội Nhật Bản. Điều này giải thích cho việc đám đông nhân viên văn phòng mang sơ mi trắng trên các phương tiện giao thông công cộng đang cố ra hiệu 1 cách lịch sự, yêu cầu ai đó hãy mang tai nghe kẻo những nhịp bass có thể sẽ làm gián đoạn không gian yên tĩnh của người khác. Hay danh thiếp được trao đổi bằng hai tay trong một cử chỉ khiêm tốn, những lời xin lỗi, cám ơn, tạm biệt cùng cử chỉ được lặp đi lặp lại giống nhau khiến nhiều người cho rằng nó khá “rập khuôn”.
Và tất nhiên, văn hóa trượt ván – thứ được nhập khẩu thông qua các video về ván trượt VHS, tạp chí ván trượt đã qua sử dụng, các cuộc thi đầu tiên có sự tham gia của Tony Hawk tài năng – lại không nằm trong số đó, nó ồn ào, gây rối và nổi loạn. Đó là lý do chính khiến trượt ván trong nhiều năm bị coi như là sự nhếch nhác của xã hội.
“Ở đây, không ai sử dụng ván trượt để đi lại - bạn không thể”
“Nếu bạn trượt băng trên đường phố, điều đó có nghĩa là bạn đến từ một nơi tồi tệ. Đó là một hình ảnh xấu”
Shimon Iwazawa, 20 tuổi, nói.
Vào một ngày chủ nhật mùa hè năm ngoái, Iwazawa cho biết, anh đang mang chiếc ván trượt của mình qua ga Tokyo thì bị một nhân viên an ninh chặn lại và yêu cầu xem bên trong ba lô của anh (nó diễn ra thường xuyên - anh ấy và những vận động viên trượt ván khác cho biết). Nhưng lần này thì khác, gói của Iwazawa có một lưỡi dao dùng để cắt băng keo, những tấm giấy nhám (griptage), những thứ đó đã khiến anh bị chụp ảnh, lấy dấu vân tay và bị giữ trong vài giờ.
Ngoài ra, một số vận động viên trượt ván phải giấu ván của họ trong túi để tránh bị người khác phán xét. Họ nói rằng họ đã quen với việc bị quở trách bởi người già, đặc biệt là bởi các nhân viên bảo vệ. Đôi khi họ còn bị gọi là "Yankees", một từ dành cho tội phạm vị thành niên.
Nino Moscardi, giám đốc nhóm kinh doanh ván trượt của Nike tại Nhật Bản chia sẻ: “Đó là cuộc đấu tranh của những người trượt ván ở đây. Anh ấy ngồi ở Streamer Coffee, một quán ở Shibuya, nói về chủ đề ván trượt, với những tấm ván trượt được coi là tác phẩm nghệ thuật. “Mọi người hét lên, 'Bạn nên làm điều đó trong công viên trượt băng!' Và đó hoàn toàn là sự hiểu lầm về trượt ván ”.
Nó cũng từng như vậy trong nhiều thập kỷ tại Hoa Kỳ. Trượt ván từng là một phần của phản văn hóa, thiên đường cho những đứa trẻ hiếu động. Nhưng sau nhiều thập kỷ đấu tranh, trượt ván đã trở thành xu hướng chính thống. Ngày nay, mọi người xem ván trượt như một phương tiện di chuyển, một bộ môn thể thao, một công cụ nghệ thuật và phong cách trượt ván cùng với phụ kiện thời trang là điều mà bạn có thể dễ dàng bắt gặp trên các vỉa hè, quảng trường và đường phố ở Mỹ.
Những thứ ấy đã và đang tiếp thêm động lực rất lớn cho các bạn trẻ tại Nhật Bản tiếp tục đấu tranh cho nền văn hóa trượt ván của mình. Mặc dù biển báo cấm vẫn đang còn ở khắp nơi, thế nhưng, những con phố đông đúc của Tokyo đang ngày càng tràn ngập những người già và trẻ mặc áo phông Thrasher, mang giày Vans. Những cửa hàng ván trượt cùng những công viên trượt ván được khánh thành ngày một nhiều. Đặc biệt, khi ván trượt lần đầu tiên được đưa vào thi đấu tại Olympic Tokyo 2020, cùng với sự thành công ngoài mong đợi của các vận động viên trượt ván Misugu Okamoto, Kokona Hiraki, Yuto Horigome,… tại Thế vận hội. Tất cả điều đó đang đưa môn trượt ván trở thành xu hướng chủ đạo và chắc chắn sắp tới đây, bộ môn thể thao này sẽ nhận được sự chấp nhận chưa từng có, và nền văn hóa trượt ván sẽ được mọi người thực sự công nhận ở đất nước xứ sở hoa anh đào này.
*Nguồn: tổng hợp và ý kiến cá nhân
Đăng kí E-mail để cập nhật và không bỏ lỡ các thông tin mới nhất từ chúng tôi.