
Đang lướt lướt Facebook, đột nhiên đập vào mắt “Dạy dance kid 1h / 50k”! Nó vừa buồn, vừa bực trong lòng, phải dừng lại suy ngẫm một hồi lâu. Bài đăng này ở các tỉnh, vùng sâu, vùng xa không nói, đằng này nó ngay tại đất Sài Gòn đắt đỏ.
Nghĩ có thể trong một khoảnh khắc khó khăn, người đăng bài này chưa thể tự định hướng được giá trị nghề, giá trị của nhảy múa, hay con đường sự nghiệp của chính họ một cách đúng đắn, mà không nhận thức được hành động của mình.
Nó không chỉ là “Phá giá”, một vài những chiếc Post nhỏ nhắn như vậy có khả năng làm mất đi giá trị của cả một cộng đồng hơn bạn tưởng. Bạn đang không chỉ không tôn trọng công sức lao động của bản thân, mà còn đang đánh đổi nhận thức xã hội về giá trị của nghệ thuật, của giáo dục!
Ở đây tôi sẽ phân tích ra những đối tượng “bị hại” trong trường hợp trên!
Thứ Nhất, là “tội” cho chính người dạy
Nếu không kể đến việc định nghĩa “dạy nhảy cho trẻ em = chỉ vận động qua lại ra mồ hôi” thì đối với nhiều giáo viên lâu năm, trẻ em là một trong những đối tượng khó dạy nhất. Không những bạn cần vững kiến thức về nhảy múa, âm nhạc, chấn thương, sơ cứu, mà còn đòi hỏi khả năng sư phạm, thấu hiểu tâm lý trẻ em, cũng như kiểm soát lớp học,... Để dạy trẻ nhảy được - mệt 1, để dạy trẻ nhảy tốt - khó 10. Mỗi giờ học để vừa hiệu quả vừa vui vẻ, nó mất nhiều năng lượng hơn mọi người tưởng!
Vì vậy, việc để một mức học phí quá thấp, thì bạn cần làm nhiều hơn để trang trải, và luôn phải nghĩ cách để giữ học viên. Dẫn đến không có thời gian trau dồi thêm kiến thức nghề. Lẫn làm việc đến kiệt sức mà vẫn “không đủ sống”
Kế tiếp, dù bạn có giỏi cỡ nào, chỉ riêng mức giá đã khiến bạn bị đánh giá thấp hơn khả năng thật. Lâu dần, tự đóng khuôn bản thân, không dám định vị mình cao hơn vì niềm tin đã bị ăn mòn.
Còn nếu chỉ dạy qua loa cho xứng đáng với cái giá 50k thì hiển nhiên người bị hại cũng là bạn! Vì bạn đã tự đóng cửa con đường phát triển của chính mình.
Thứ Hai, là coi thường chất xám và sức lao động của cả một cộng đồng
Có thể người Post bài này đang có những khó khăn riêng nên không nhận ra hệ luỵ của nó. Và người đọc cũng có thể nói thôi kệ đi: “đèn nhà ai người nấy tỏ”. Nhưng…
Phá giá là như thế nào, là đưa ra một mức giá thấp hơn nhiều so với thị trường nhằm thu hút khách hàng đến với mình. Vì vậy, một khi giá rẻ xuất hiện nhan nhản, về lâu về dài, người ngoài ngầm định nghĩa đó là “Cái Giá Thật” của học nhảy. Rồi những người giỏi, người tâm huyết cũng phải giảm giá để có thể sống với nghề, để cạnh tranh với những lớp học kém chất lượng. Mà không đủ - thì phải bỏ nghề, bỏ đam mê!
Nhưng đáng sợ nhất là nó làm thui chột đi mong muốn học hỏi, vươn lên của cả một cộng đồng luôn tìm cách phát triển, cải thiện - nâng cao.
Để làm một việc gì đến nơi đến chốn, không có gì dễ cả, mọi thứ đều đánh đổi bằng rất nhiều năm nỗ lực, công sức, tiền bạc, nước mắt, xương máu…. Khi mức giá rẻ bị mặc định, công sức ấy vô tình bị đánh đồng với lao động giản đơn.
Thứ Ba, một thế hệ tương lai “mất căn bản”...
Nghĩ rằng nhảy múa chỉ đến thế thôi, là vận động qua loa theo nhạc, một niềm vui ngắn hạn, không cần thiết để đầu tư, không cần phải bỏ công nghiêm túc.
Nặng hơn là coi thường giá trị của Nhảy Múa nói chung, và của cả cộng đồng Đường Phố nói riêng, bởi hình mẫu trước mắt, chỉ là như vậy!
Áp lực khi kiếm sống từ đam mê nó là vô cùng khó khăn. Nhưng hãy cố gắng cùng chung tay xây dựng một cộng đồng vững mạnh, chứ đừng vì cái lợi trước mắt mà tự tước đi cơ hội của chính mình!
Ông cha ta đã nói, Dân giàu thì nước mới mạnh. Hãy nghĩ xem… nếu cứ mãi “chấp nhận” mức giá và cách đối xử như vậy, làm thế nào có thể vươn mình.
Bạn không cần phải đẩy giá cao đến mức đắt đỏ, nhưng hãy tự nhận thức được giá trị của bản thân, hãy nhớ những giọt mồ hôi của hàng trăm giờ tập luyện, những kiến thức mình chắt chiu, đi xa để được học, những suy ngẫm hàng ngày, hàng giờ liền,...
Và hãy tự hỏi bản thân liệu các bạn có muốn sống cả một sự nghiệp trong chiếc khuôn do chính mình dựng lên: an toàn, dễ chấp nhận, và… không bao giờ đủ sống?
Đăng kí E-mail để cập nhật và không bỏ lỡ các thông tin mới nhất từ chúng tôi.