Theo đuổi những giải thưởng có làm chúng ta mất đi tính bản nguyên trong điệu nhảy của mình?

Theo đuổi những giải thưởng có làm chúng ta mất đi tính bản nguyên trong điệu nhảy của mình?

(Đây chỉ là quan điểm cá nhân cùng một vài chiêm nghiệm nhỏ).

Một trong những giá trị lớn nhất của nghệ thuật hay nền văn hóa Hip Hop tôi nghĩ là được thể hiện con người thật, cái tôi mình qua thứ ngôn ngữ ấy.

Có lẽ vì vậy mà mỗi cá thể lại có những màn trình diễn khác nhau. Nơi chúng ta chiêm ngưỡng những sự độc đáo giữa người với người. Nghệ thuật vì bộc lộ được tính chân thật nên mới chạm cảm xúc người xem.

Tôi xin phép định nghĩa nó bằng 2 chữ sáng tạo.

Sau một thời gian dài với những cuộc chạy Marathon tìm kiếm những giải thưởng và sự công nhận từ mọi người. Một trong những câu hỏi thường xuyên nhất của những người trẻ trong cộng đồng có lẽ là Tôi là ai? Làm sao tôi có thể đi tìm chính mình? 

Câu chuyện sẽ chẳng có gì phải bàn nếu nó không kèm theo những tác dụng phụ: “Mọi người có đang nhảy quá giống nhau” hoặc “Tôi không hạnh phúc với những gì mình làm”,...

Nhìn lại cách tiếp cận, chẳng phải ban đầu ta đến với nó bằng sự yêu thích, nhưng sao ta không thể vì hai chữ yêu thích đó mà tiếp tục. 

Có một điều gì đó - cốt lõi, đã biến mất?

Thay vì tạo ra những điệu nhảy, vần nhạc khiến bản thân sung sướng, ta đi tìm nhu cầu ở người khác. Con người sinh ra độc lập duy nhất, khuyết - ưu điểm chẳng hề giống nhau. Giá trị này phù hợp với người này nhưng chưa chắc áp dụng lên người khác thì nó đúng. Vậy vì sao ta luôn đặt những mẫu số chung đó cho tất cả mọi người. 

Tôi không biết bạn đã chinh phục được điều gì ngoài kia nhưng bạn có đang hạnh phúc trên hành trình của mình.

Nhìn vào những điệu nhảy, những buổi tập luyện của chính mình bạn có thích thú với nó? Có thêm niềm cảm hứng để khám phá? Hay là mặc cảm vì những thiếu sót? Có tự do nói không hoặc có với những khía cạnh mình cần.

Và giả sử như vẫn chưa gặt hái được thành công, chưa có được sự công nhận thì điều gì khiến bạn tiếp tục?

Mình có đang nhanh quá để chạy đến đích, mà đích đến là ở đâu?

Tôi không nghĩ đây là những khái niệm bay bổng khi theo đuổi nghệ thuật. Bởi càng hiểu mình, ta sẽ càng đồng hành cùng đam mê mượt mà, cũng như hài hòa với những quyết định trong cuộc đời hơn bao giờ hết. 

Chinh phục chính mình, chiến thắng bản thân đi, đừng trở nên trống rỗng không hồn.

Và cuối cùng một phần của chữ Real trong văn hóa Hip Hop có nghĩa là được là chính mình nhỉ?

Chúc các bạn hạnh phúc với nghệ thuật của mình.

Chúc các bạn bền bỉ với những cuộc chơi.

Peace, 

Văn Hóa Đường Phố | Vietnam Street Culture

Đăng kí E-mail để cập nhật và không bỏ lỡ các thông tin mới nhất từ chúng tôi.